Tôi có thai.
Với một thằng tồi.
Kẻ đã chối bỏ trách nhiệm, biến mất như chưa từng tồn tại, để lại tôi hoang mang, nhục nhã và sợ hãi.
Trong cơn tuyệt vọng, mẹ dẫn tôi đến gặp “anh”.
Một người đàn ông từng bị tai nạn giao thông, cụt hai chân, sống lặng lẽ trong căn nhà ngoài rìa thị trấn.
Mẹ tôi thì thầm vào tai:
“Nó hiền, tốt, lại không còn nhiều lựa chọn. Mày chỉ cần ngoan ngoãn, cưới nó, đẻ xong, coi như xong.”
Tôi gật đầu. Như một cái xác biết đi.
Tôi không yêu anh.
Tôi thậm chí còn thấy ghê sợ khi tưởng tượng về đêm tân hôn với một người đàn ông không còn lành lặn.
Nhưng tôi cần một “cái cớ” cho cái bụng đang lớn dần lên mỗi ngày.
Đám cưới diễn ra chóng vánh.
Không ai hỏi han quá nhiều.
Người ta chỉ xì xào: “Tội nghiệp anh ấy, lấy vợ trong hoàn cảnh vậy cũng là có phúc.”
Tôi mặc váy trắng, nuốt trọn nỗi nhục vào lòng.
Tối đó, anh dìu tôi về phòng cưới bằng đôi tay khỏe mạnh.
Anh không nói nhiều, chỉ cười nhẹ và khẽ bảo:
“Em tắm trước đi, anh dọn lại giường chút.”
Tôi tắm lâu.
Rất lâu.
Vừa để trốn tránh, vừa để cân bằng lại sự bấn loạn trong đầu.
Nhưng rồi… khi tôi mở cửa phòng ngủ ra…
Tôi chết đứng.
Anh đang ngồi bệt trên sàn, lưng quay về phía tôi, lúi húi trong góc giường.
Ánh đèn ngủ vàng vọt rọi xuống khiến bóng anh đổ dài, méo mó.
Tôi tưởng anh đang làm gì đó… sửa chân giả, hay chuẩn bị đồ ngủ.
Nhưng rồi tôi sững sờ khi nhìn kỹ hơn.
Anh đang cởi áo, và…
đeo lại đôi chân giả.
Không phải để đứng lên.
Không phải để đi lại.
Mà để… trang trí lại một con búp bê đang nằm trên góc giường – đầu tóc rối bù, mặc một chiếc váy cưới bé xíu… trông hệt như tôi.
Tôi sững sờ, tim đập như trống trận.
Anh quay lại, không hề hoảng loạn.
Chỉ mỉm cười nhẹ như thể đã chờ giây phút này:
“Anh quen ôm nó mỗi đêm… Nhưng từ giờ có em rồi, chắc phải cất nó đi. Chỉ là… thói quen cũ thôi, em đừng giận.”
Tôi muốn hét lên.
Muốn bỏ chạy.
Muốn hỏi anh rốt cuộc là ai. Là loại người nào?
Nhưng tôi không nói được câu nào.
Chỉ biết cứng người khi thấy anh nhẹ nhàng bước đến bên tôi — với đôi chân giả — và thì thầm:
“Em đừng sợ… anh không còn nguyên vẹn… nhưng anh sẽ là người duy nhất dám giữ em lại, dù em có mang giọt máu của ai.”
Và trong giây phút đó… tôi không biết mình là người được cứu rỗi hay vừa rơi vào cơn ác mộng thực sự.
Chỉ vì chử;/a trước với 1 kẻ không ra gì mà tôi phải nhắm mắt cưới người đàn ông c-ụt 2 chân để có người đ;/ổ v/ỏ nhưng nào ngờ đêm tân hô-n Tôi có thai. Với một thằng tồi.Kẻ đã chối ...
Bố tôi mất năm tôi 12 tuổi, trong một chuyến xuất khẩu lao động ở nước ngoài. Mẹ khóc đến cạn nước mắt, ôm tôi vào lòng như thể cả thế giới sắp sập xuống. Chúng tôi trắng tay. Tiền phúng viếng ...
Một khi trong cơ thể có tế bào ung thư, ắt sẽ có những thay đổi cả bên trong lẫn bên ngoài. Tuy nhiên, không phải bệnh ung thư nào hay ở bất cứ người nào những triệu chứng này ...
Mẹ vợ cứ cuối tuần là lại mời con rể tới ăn cơm rồi gọi vào phòng làm gì không ai biết, 3 tháng sau thông báo có b/ầu khiến cả nhà khó hiểu.. Từ ngày Khánh cưới Vy, cuối tuần ...
Cả làng Phúc Tân hôm đó rộn ràng như vào hội. Ai cũng biết Hùng và Mai – cặp đôi nổi tiếng vì yêu nhau suốt bảy năm trời – sắp tổ chức lễ cưới. Họ quen nhau từ thời ...