Maпg TҺaι Vớι Ngựa-Cả Làпg Bàпg Hoàпg - KҺι SιпҺ Ra, Aι Cũпg Rùпg MìпҺ

   

Tại một ngôi làng nhỏ nằm sâu trong lòng Tây Nguyên, nơi những đồi cà phê trải dài bất tận hòa quyện với mùi đất đỏ bazan, cuộc sống trôi qua bình dị như nhịp thở của núi rừng. Người dân nơi đây sống nhờ cây cà phê, dựa vào đất trời, và giữ những phong tục giản đơn nhưng đầy kiêng kỵ. Trong ngôi làng ấy, Thủy – một cô gái 28 tuổi với đôi mắt trong veo và mái tóc đen dài – lớn lên trong trang trại ngựa của gia đình, nơi cô tìm thấy niềm vui và sự tự do giữa những chú ngựa hoang dã.

Từ nhỏ, Thủy đã gắn bó với Phong, một con ngựa đen bóng với đôi mắt sâu thẳm, như mang cả bầu trời đêm. Phong không chỉ là vật nuôi, mà còn là người bạn tâm giao, là nơi Thủy gửi gắm những nỗi buồn vui mà không ai trong làng hiểu được. Khi cha mẹ qua đời vì một cơn bạo bệnh, Thủy thừa kế trang trại ngựa và tiếp tục chăm sóc đàn ngựa với tình yêu mãnh liệt. Cô kết hôn với Tùng, một chàng trai nông dân trồng cà phê, người yêu cô bằng sự chân thành nhưng luôn mang trong mình sự thực dụng của một người đàn ông sống vì gia đình và đất đai.

Cuộc sống của họ tưởng chừng êm đềm, cho đến khi một bí ẩn kinh hoàng phá vỡ sự yên bình của ngôi làng.

Một ngày đầu mùa mưa, Thủy phát hiện mình mang thai. Niềm vui ban đầu nhanh chóng bị thay thế bởi nỗi lo lắng khi bụng cô lớn nhanh bất thường, vượt xa những gì một thai kỳ bình thường nên có. Những cơn đau kỳ lạ hành hạ cô mỗi đêm, như thể có thứ gì đó đang cựa quậy bên trong, không chỉ là một sinh linh bé nhỏ. Thủy trở nên xanh xao, đôi mắt cô ánh lên vẻ mệt mỏi nhưng cũng đầy quyết tâm, như thể cô đang bảo vệ một bí mật lớn lao.

Tùng, người chồng tận tụy, ban đầu chỉ nghĩ vợ mình mang thai khó nhọc. Nhưng khi nghe những lời xì xào từ hàng xóm, anh bắt đầu nghi ngờ. Dân làng, vốn quen với những câu chuyện huyền bí của núi rừng, bắt đầu thì thầm rằng đứa trẻ trong bụng Thủy không phải con người. Họ chỉ tay về phía Phong – chú ngựa đen mà Thủy yêu thương hơn bất kỳ ai. "Cô ta quá gần gũi với con ngựa đó. Có khi nó không phải con của Tùng, mà là… của thứ gì khác!" – một bà lão trong làng nói, giọng run rẩy.

Những lời đồn lan nhanh như lửa cháy trên đồi khô. Người ta kể rằng Thủy thường ngồi hàng giờ bên chuồng ngựa, thì thầm với Phong, ánh mắt cô nhìn con vật ấy không giống cách một người nhìn thú nuôi, mà như nhìn một người tri kỷ. Có người còn thề rằng họ thấy Phong đáp lại, cúi đầu như thể hiểu những lời cô nói.

Dân làng bắt đầu xa lánh Thủy. Những người từng thân thiết, như bà Hai – hàng xóm tốt bụng hay mang cho cô ít cà phê rang – giờ nhìn cô bằng ánh mắt sợ hãi. Một lần, bà Hai kéo Thủy ra góc vườn, giọng nghiêm trọng: "Con ơi, con có chắc mình mang thai không? Hay là…