Trong làng có một chuyện mà ai nghe cũng phải giấu miệng cười: mẹ chồng và con dâu… cùng bầu một lúc.
Bà Mận – ngoài năm mươi, người chắc nịch, tướng mạo còn son – vốn là người không ưa con dâu.
Nhưng sau một lần đi đám giỗ về, say rượu, tự dưng bà thay đổi hẳn: thân thiện, dịu dàng, chiều con dâu ra mặt.
Chỉ vài tháng sau, bà tuyên bố với cả nhà: “Tao có thai.”
Cả nhà sững sờ, nhất là ông Tình – chồng bà, năm nay đã gần sáu mươi, vốn yếu ớt, xưa nay nghe đồn “trên bảo dưới không nghe” đã lâu.
Ấy thế mà bà Mận có thai. Còn Thắm – con dâu – cũng vừa báo có bầu chỉ trước đó vài tuần.
Người trong làng xì xào, bảo “nhà này sắp có thêm hai tiếng khóc trẻ thơ, nhưng ai mới là cha tụi nó thì chưa biết chắc đâu.”
Chín tháng sau, bà Mận sinh con trai. Thắm cũng hạ sinh con trai. Hai đứa nhỏ trắng trẻo, bụ bẫm, nhưng điều khiến mọi người chú ý là…
cả hai đều có cái lúm đồng tiền rất sâu và mái tóc xoăn nhẹ, màu nâu hung.
Ông Tình, khi nhìn hai đứa trẻ lần đầu, tái mét mặt. Ông lắp bắp không nói nên lời, phải vịn vào thành giường.
Vì… cái lúm đồng tiền ấy, mái tóc ấy – giống hệt ông Cường
– người hàng xóm cũ từng sống sát vách nhà này, cách đây hơn một năm, trước khi ông ta đột ngột chuyển đi trong đêm.
Cường là người đàn ông khỏe mạnh, đẹp trai, vạm vỡ. Khi còn ở làng, Cường thường giúp bà Mận làm vườn, dạy Thắm học đàn vì cô thích âm nhạc.
Ông Tình từng nhiều lần khó chịu vì thấy Cường quá thân thiết với cả vợ và con dâu mình.
Nhưng rồi Cường đi khỏi, chẳng ai rõ lý do. Vài người bảo có mối làm ăn ở thành phố, người lại bảo dính nợ.
Và giờ đây, hai đứa trẻ sinh ra – cùng mang dáng dấp của người đàn ông ấy.
Tin đồn lan nhanh. Có người bảo ông Tình bị cắm sừng kép – vợ ngoại tình, con dâu cũng ngoại tình, mà cả hai đều… với cùng một người.
Gia đình rơi vào khủng hoảng. Ông Tình thu mình lại, ít nói, thậm chí không dám nhìn mặt hai đứa bé.
Nhưng rồi, vào một ngày mưa tháng Chín, có một phong bì không đề tên được gửi đến nhà. Bên trong là một lá thư viết tay – của Cường.
“Cháu xin lỗi vì ra đi vội vàng.
Hôm ấy, cháu bị người ta dọa đánh vì lỡ tán tỉnh vợ của một kẻ có máu mặt. Phải trốn đi.Trước khi đi, cháu để lại một thứ quý giá – không phải con, mà là sự thật.
Ông Tình, chú có nhớ lần khám bệnh ở bệnh viện tỉnh? Cháu làm ở đó, là y sĩ thực tập. Chính cháu phát hiện sai sót trong hồ sơ của chú: chú bị chẩn đoán nhầm – không hề vô sinh như bác sĩ nói.
Cháu biết chú buồn, tự ti. Vậy nên, cháu đã âm thầm gửi lại kết quả đúng cho cô Mận. Có lẽ nhờ vậy mà chú và cô… có cơ hội làm lại.
Còn Thắm, hôm đó cháu chỉ dạy đàn, hoàn toàn trong sáng. Nếu đứa nhỏ giống cháu, có lẽ là… trùng hợp. Dẫu sao, trong làng này, đâu chỉ có mình cháu tóc xoăn, lúm đồng tiền?
Cháu chúc gia đình chú hạnh phúc.
– Cường”
Đọc xong thư, ông Tình lặng người. Lá thư không có bằng chứng, nhưng đủ khiến ông khóc. Lần đầu tiên sau bao năm, ông tin: có những chuyện trong đời không cần lời giải rõ ràng
– chỉ cần chọn tha thứ, và giữ lấy những gì mình đang có.
Ông bế cả hai đứa trẻ, đặt lên đùi, thì thầm:
– Dù là ai đi nữa… tụi bây vẫn là cháu tao.
Bà Mận và Thắm đứng sau lưng, cả hai đều lặng lẽ lau nước mắt.
Cái gì nên nói, họ sẽ để cho thời gian trả lời. Còn lúc này, chỉ cần những tiếng cười thơ ngây kia vang lên trong căn nhà nhỏ là đủ.