Người vợ chuẩn bị s/inh nở, chồng mang đồ qua thì bị ta/i nạ/n xe máy mất luôn tại chỗ nhưng trong 7 ngày vợ đang cho con ăn thì bất ngờ nhìn thấy

   

Người vợ chuẩn bị s/inh nở, chồng mang đồ qua thì bị ta/i nạ/n xe máy mất luôn tại chỗ nhưng trong 7 ngày vợ đang cho con ăn thì bất ngờ nhìn thấy trên bàn th/ờ cảnh tượng như s/ét đá/nh.

 


Ngày dự sinh cận kề, chị Hương được gia đình đưa vào bệnh viện chờ sinh. Anh Quang – chồng chị – dậy từ sớm, tự tay gói ghém đồ đạc: quần áo sơ sinh, hộp sữa, khăn ấm. Anh còn nói với mẹ vợ:

“Hôm nay chắc con được làm bố thật rồi. Để con chạy qua chút là có mặt liền.”

Không ai ngờ, chuyến xe máy ấy lại là lần cuối cùng anh rời khỏi nhà.
Ngay ngã tư gần bệnh viện, anh Quang bị một chiếc xe tải mất thắng tông thẳng. Anh mất tại chỗ, khi tay vẫn đang giữ chặt túi đồ em bé.

Gia đình quyết định giấu chị Hương để tránh ảnh hưởng đến việc sinh nở.

“Chờ con sinh an toàn đã, rồi mới tính tiếp.”

Chị Hương sinh bé trai khỏe mạnh trong nước mắt của cả nhà. Mỗi lần hỏi chồng đâu, ai cũng nói anh “đang bận đi làm” hoặc “về nhà lấy thêm đồ.”

Buổi chiều, trong cữ, chị Hương ngồi cho con bú giữa phòng khách, phía sau là bàn thờ được lập vội.
Bé con đang bú thì chị chợt liếc lên – và đứng hình.

Tấm ảnh trên bàn thờ… là hình cưới của chị và anh Quang.

“Tại sao ảnh cưới của mình… lại để trên bàn thờ?”

Chị Hương như chết lặng. Không ai nói gì. Mẹ ruột chị từ bếp bước ra, nước mắt chảy dài. Lúc ấy, chị Hương mới biết:
Chồng mình đã ra đi đúng ngày con ra đời.
Và tất cả đã giấu mình suốt 7 ngày.

Chị Hương ôm con, quỳ gục trước bàn thờ, nấc nghẹn:

“Sao anh không đợi em sinh xong… sao lại đi vội thế này… con trai anh chưa kịp nghe giọng bố mà…”

Từ đó, trên tủ đầu giường luôn là tấm ảnh anh Quang – với nụ cười dịu dàng và túi đồ sơ sinh chưa kịp mở.