'RỂ' TҺaпҺ Hóa Lȇп Hà Nộι Sát Hạι Cả NҺà Ngườι Yȇu Ngàү Ra Mắt!

   
   

RỂ’ TҺaпҺ Hóa Lȇп Hà Nộι Sát Hạι Cả NҺà Ngườι Yȇu Ngàү Ra Mắt!

Ngày 8/5/2024, tại khu đô thị Mỹ Đình 2, quận Nam Từ Liêm, Hà Nội, một bi kịch rúng động đã xảy ra. Nguyễn Lê Trúc, 23 tuổi, nhân viên văn phòng, dẫn bạn trai tên Hậu về ra mắt gia đình. Chỉ vài giờ sau bữa cơm ấm cúng, cả gia đình Trúc bị sát hại, còn cô bị bắt cóc bởi chính người mình yêu. Vụ án không chỉ là một câu chuyện tội ác mà còn là lời cảnh tỉnh về lòng tin trong tình yêu.Trưa ngày 8/5, gia đình Trúc chuẩn bị chu đáo để đón Hậu, người yêu của cô. Hậu, một thanh niên quê Thanh Hóa, dáng cao gầy, tóc cắt sát, ăn mặc giản dị, nói chuyện nhỏ nhẹ. Bàn ăn đầy đủ món: thịt đông, canh bóng, nem rán, cá sốt. Hậu cười nhẹ, nói: “Lâu lắm anh mới được ăn cơm đông đủ thế này.” Mẹ Trúc cười hiền, bố gật gù, không ai ngờ đó là bữa cơm cuối cùng của gia đình.

Tối hôm đó, căn nhà im ắng lạ thường, cửa đóng kín, rèm kéo chặt. Hàng xóm tưởng gia đình đi chơi, nhưng đến ngày 11/5, mùi hôi thối bốc ra từ khe cửa khiến họ báo công an. Cảnh sát phá cửa và phát hiện hiện trường kinh hoàng: bố Trúc nằm gục ở phòng khách, đầu đập vào bàn, máu khô bết trên nền; mẹ Trúc ở gần bếp, cổ bị cắt sâu; em trai 15 tuổi bị siết cổ bằng dây ruy băng, máu loang trên cầu thang. Cả ba đã tử vong, điện thoại bị đập vỡ, camera bị rút dây, không có dấu hiệu đột nhập. Nhưng Trúc không có mặt tại hiện trường, cô đã mất tích.

Thiếu tá Phạm Văn Hòa, đội trưởng đội trọng án, nhận định: “Đây không phải vụ trộm, đây là một bữa cơm.” Hung thủ được mời vào nhà, sát hại từng người mà không ai kịp phản kháng. Thời gian tử vong ước tính từ 14h-16h ngày 8/5, chỉ vài giờ sau bữa cơm. Hậu, bạn trai Trúc, trở thành nghi phạm chính. Hàng xóm xác nhận thấy Hậu vào nhà trưa hôm đó nhưng không thấy ra.

Hậu tự xưng là thợ cơ khí, quê Thanh Hóa, nhưng thông tin về hắn rất mơ hồ. Cảnh sát phát hiện số điện thoại hắn dùng được đăng ký bằng căn cước giả. Dữ liệu cho thấy Hậu tên thật là Nguyễn Văn Hậu, sinh năm 1999, quê xã Hải Ninh, huyện Tĩnh Gia, Thanh Hóa. Hắn có tiền án trộm cắp, từng bị nghi liên quan đến một vụ mất tích ở Vinh nhưng không đủ bằng chứng. Hậu đã bỏ nhà từ năm 20 tuổi, gia đình mất liên lạc.

Điều tra sâu hơn, cảnh sát phát hiện Hậu là kẻ “săn mồi”. Hắn từng quen nhiều cô gái qua mạng, tiếp cận những người nhẹ dạ, gia đình khá giả, để lấy lòng và ra tay. Trước Trúc, hắn đã lừa đảo, đe dọa nhiều người. Với Trúc, Hậu giả vờ yêu, xây dựng hình ảnh một chàng trai nghèo khó, từng bị phản bội. Sau 6 tháng, khi Trúc tin tưởng mời về nhà, hắn đã có kế hoạch từ trước: theo dõi gia đình, ghi chép lịch trình, chuẩn bị hung khí.Camera khôi phục cho thấy trưa 8/5, Hậu ngồi ăn cơm cùng gia đình Trúc, gắp thức ăn cho mẹ cô, không chút bất thường. Nhưng 18 phút sau, tín hiệu camera bị cắt. Hậu ra tay: đánh ngất bố Trúc, cắt cổ mẹ cô trong bếp, siết cổ em trai khi cậu chống cự. Hắn đập camera, tháo sim điện thoại, bịt mắt Trúc, ép cô lên xe máy và bỏ trốn. Hậu mang theo vàng, tiền mặt, laptop, và cả Trúc như một “con tin chưa xử lý”.

Ngày 15/5, lệnh truy nã Hậu được ban hành. Điện thoại Trúc được tìm thấy ở bến xe Mỹ Đình, định vị cho thấy cô bị Hậu đưa đi ngoại thành. Đêm 18/5, cảnh sát phát hiện Hậu tại một nhà nghỉ ở thị xã Sơn Tây. Khi công an ập vào, Hậu định rút dao chống cự nhưng bị khống chế. Trúc được giải cứu trong tình trạng hoảng loạn, suy nhược, tay trầy xước.

Trong thẩm vấn, Hậu lạnh lùng thừa nhận: “Tôi lên Hà Nội để giết người, không phải cướp, không vì tình.” Hắn kể chi tiết từng nhát dao, không chút hối hận. Hậu nhắm đến gia đình Trúc vì biết họ có tài sản, và vì Trúc “quá tin” hắn. Hắn nói: “Lúc đó tôi nghĩ nếu giết luôn Trúc, tôi sẽ yên. Nhưng cô ấy khóc, tôi không đành.”Ngày 12/6/2024, Tòa án Nhân dân Hà Nội xét xử Hậu. Trúc có mặt, gầy gò, ánh mắt trống rỗng, không nói một lời. Hậu nhận tội, không hối hận, chỉ nhếch môi: “Không kịp.” Tòa tuyên án tử hình. Nhưng Trúc, người sống sót, phải chịu án chung thân về tâm lý: mất cả gia đình, mất giọng nói, mất niềm tin vào tình yêu. Cô rời căn nhà gắn bó tuổi thơ, sống trong nỗi ám ảnh không thể xóa nhòa.

Căn nhà ở Mỹ Đình 2 bị bỏ trống, hàng xóm không dám nhắc đến Trúc. Vụ án khép lại, nhưng nỗi sợ hãi vẫn ám ảnh xã hội: một kẻ có thể giả vờ yêu, bước vào nhà, ăn cơm, rồi giết cả gia đình. Câu chuyện là lời cảnh tỉnh: trong tình yêu, lòng tin là món quà quý giá, nhưng cũng có thể là cánh cửa dẫn đến bi kịch nếu đặt sai chỗ.