Trong lòng tôi, một linh cảm kỳ lạ cứ bám riết, như thể có điều gì đó đang chờ đợi để phá tan mọi thứ -

   

Tôi đứng trước gương, váy cưới trắng tinh khôi ôm lấy thân hình, lấp lánh như ánh trăng rằm. Hôm nay là ngày cưới của tôi với Minh – người đàn ông tôi yêu suốt ba năm qua. Nhưng trong lòng tôi, một linh cảm kỳ lạ cứ bám riết, như thể có điều gì đó đang chờ đợi để phá tan mọi thứ.

Đêm hôm trước, em gái tôi, Linh, đã gọi tôi vào phòng nó. Mặt nó tái nhợt, đôi tay run rẩy nắm chặt mép váy. “Chị… em có chuyện cần nói.” Giọng nó nhỏ, như sợ chính lời mình thốt ra. Tôi nghĩ nó chỉ căng thẳng vì vai trò phù dâu, nên cười xòa, bảo nó đừng lo. Nhưng rồi, Linh ngẩng lên, mắt đỏ hoe: “Em… em mang thai. Đứa bé… là con của Minh.”

Thế giới quanh tôi như sụp đổ. Tôi nghe tiếng tim mình đập thình thịch, nhưng chẳng thể thốt nên lời. Linh khóc, kể rằng một đêm cách đây ba tháng, khi tôi đi công tác, Minh say rượu và đến nhà. Họ đã vượt qua giới hạn trong một khoảnh khắc hoang đường. Linh nói nó hối hận, nhưng đứa bé trong bụng là sự thật không thể chối bỏ.

Tôi muốn hét lên, muốn đập phá tất cả, nhưng chỉ đứng đó, câm lặng. Minh, người đàn ông tôi tin tưởng tuyệt đối, đã phản bội tôi. Và Linh, đứa em gái tôi yêu thương, chăm sóc từ nhỏ, lại là người đâm tôi một nhát dao sau lưng.

Ngày cưới đến. Tôi bước lên lễ đường, cố nặn ra nụ cười. Khách mời rạng rỡ, không ai biết trái tim tôi đang rỉ máu. Rồi, ngay khi linh mục hỏi: “Có ai phản đối cuộc hôn nhân này không?”, cánh cửa nhà thờ bật mở. Linh xuất hiện, bụng bầu lùm lùm dưới lớp váy rộng. Cả hội trường im phăng phắc. Nó bước tới, giọng run rẩy nhưng kiên định: “Chị… em không muốn đứa bé này lớn lên mà không có bố. Chị có thể… cho nó một gia đình trọn vẹn không?”

Mọi ánh mắt đổ dồn vào tôi. Mẹ tôi nắm tay tôi, thì thầm: “Con ơi, đứa trẻ vô tội. Con rộng lượng một chút, rồi mọi chuyện sẽ ổn.” Bạn bè, họ hàng, thậm chí cả mẹ Minh cũng lên tiếng, nói rằng Minh và Linh thực sự yêu nhau, rằng tôi chỉ vô tình chen ngang vào mối quan hệ của họ. Tôi bàng hoàng. Tôi, kẻ chen ngang? Tôi, người đã lên kế hoạch cả đời mình bên Minh, giờ lại trở thành kẻ thừa?

Tôi nhìn Minh. Anh ta cúi đầu, không dám đối diện. Linh thì đứng đó, nước mắt lăn dài, nhưng ánh mắt lại có gì đó kiên định đến lạ. Tôi chợt nhận ra, mọi chuyện không đơn giản như tôi nghĩ. Tại sao Linh lại chọn đúng khoảnh khắc này để xuất hiện? Tại sao mọi người lại đồng loạt đứng về phía nó?

Đêm đó, thay vì tổ chức tiệc cưới, tôi rời khỏi nhà thờ, một mình lái xe đến quán cà phê quen thuộc. Tôi mở laptop, lặng lẽ kiểm tra tin nhắn và email cũ của Minh. Và rồi, tôi tìm thấy một chuỗi tin nhắn giữa anh ta và Linh, từ hơn